Che giấu
“Từ đó, mình học cách giấu đi những gì khiến mình khác biệt.”

Từ cấp một đến hết cấp ba, những lời trêu chọc về giới cứ lặp đi lặp lại – từ việc thích đồ vật “nữ tính” cho đến cách nói năng, cử chỉ. Không ai đánh mắng, nhưng ánh mắt và lời nói khiến mình luôn phải dè chừng, e ngại.
Không có ai để chia sẻ, không nơi nào thật sự an toàn, mình chỉ biết né tránh và thu mình khỏi môi trường có nhiều nam giới – những người dễ làm mình tổn thương nhất.
Cách duy nhất để sống sót là trở nên “xuất sắc”: học giỏi hơn, điềm đạm hơn – để ít nhất, người ta sẽ phải nể mình phần nào. “Nó như một tấm khiên mỏng manh dễ vỡ” nhưng có còn hơn không.
Giờ đây, dù vẫn còn những vết đau cũ chưa lành hẳn, nhưng mình biết rõ một điều: mình đã vượt qua – và xứng đáng được là chính mình, không phải né tránh bất kỳ điều gì nữa.
Chia sẻ từ một người đồng tính nam

Các bài liên quan
Related Posts
Xấu hổ
“Học giỏi mà bị vậy thì tội ghê.” Tôi chưa từng come out, nhưng ánh...
Th11
Tách biệt
“Mỗi bữa cơm riêng là một lần mình không nuốt nổi nước mắt.” “Mình biết...
Th11
Niềm tin
“Người ta gọi mình là ‘nùi giẻ’, là ‘trò hề’… nhưng mình vẫn đứng hát,...
Th11
Thật
“Muốn người ta tin mình, trước hết mình phải thật với họ.” Tôi từng gặp...
Th11
Gồng
Từ nhỏ mình đã biết mình khác. Nhưng thay vì được sống thật, mình phải...
Th11
Lắng nghe
“Chỉ khi mình chịu khó lắng nghe thiệt lòng – thì mới hiểu được người...
Th10