Gồng

Từ nhỏ mình đã biết mình khác. Nhưng thay vì được sống thật, mình phải học cách gồng – gồng để không bị phát hiện, gồng để được chấp nhận. Mỗi bước đi trong trường học, rồi cả khi đi làm, đều phải tính toán lời ăn tiếng nói, cử chỉ. Chỉ cần lộ ra chút ‘yếu mềm’ là đủ để bị gọi là ‘bóng’, là ‘bê đê’.”
“Mình từng nghĩ: nếu người ta biết mình là gay, có lẽ con đường học tập và sự nghiệp sẽ bị chặn lại. Vậy nên mình gồng mình mạnh mẽ, quyết đoán, độc đoán – như cách người ta dạy một người đàn ông nên như thế.
Có lúc mệt quá, mình chỉ muốn tắt tiếng thế giới – mình tìm đến tiếng ồn trắng, nghe pháp thoại, hoặc giả vờ quên đi. Nhưng ‘gồng’ đâu thể kéo dài mãi. Nó làm mình xa rời chính mình.
Tác giả
-
Năm xuất bản
-
Lĩnh vực
-
Đối tượng
-

Các bài liên quan
Related Posts
Che giấu
“Từ đó, mình học cách giấu đi những gì khiến mình khác biệt.” Từ cấp...
Th11
Xấu hổ
“Học giỏi mà bị vậy thì tội ghê.” Tôi chưa từng come out, nhưng ánh...
Th11
Tách biệt
“Mỗi bữa cơm riêng là một lần mình không nuốt nổi nước mắt.” “Mình biết...
Th11
Niềm tin
“Người ta gọi mình là ‘nùi giẻ’, là ‘trò hề’… nhưng mình vẫn đứng hát,...
Th11
Thật
“Muốn người ta tin mình, trước hết mình phải thật với họ.” Tôi từng gặp...
Th11
Lắng nghe
“Chỉ khi mình chịu khó lắng nghe thiệt lòng – thì mới hiểu được người...
Th10