Tách biệt
“Mỗi bữa cơm riêng là một lần mình không nuốt nổi nước mắt.”

“Mình biết mình sống với HIV khi vừa mới 18 tuổi và đang làm công nhân ở Bắc Ninh. Sau kết quả xét nghiệm, mình bị cho nghỉ việc. Tin tức lan ra, mình bị bạn trọ xa lánh, rồi phải rời bỏ cả thành phố, cả mối tình đầu mà mình từng rất trân trọng – vì không dám nói thật.
Khi mọi chuyện vỡ lở và đến tai bố mẹ, mình không chỉ mất việc, mất người yêu, mà còn mất đi cảm giác mình là một phần trong gia đình. Mình ăn riêng, bát đũa riêng, quần áo không được giặt chung – như thể mình là một mối nguy hiểm.
Những ngày đó, mỗi bữa cơm là một vết cắt. Có lúc ngồi nhìn cả nhà ăn, mà mình chỉ biết cúi đầu, rơm rớm nước mắt, không nuốt nổi một thìa cơm.
Nhưng mình không gục ngã. Mình đã tự tìm đến điều trị, tìm lại lòng tin từ cộng đồng, và từng chút một, học cách đứng dậy. Mình mong mọi người đừng để sự thiếu hiểu biết khiến người sống với HIV cảm thấy bị đẩy ra khỏi chính mái nhà của mình. Xin hãy lắng nghe, học hỏi, và yêu thương… đúng cách.”
Chia sẻ từ một người sống chung với HIV

Các bài liên quan
Related Posts
Che giấu
“Từ đó, mình học cách giấu đi những gì khiến mình khác biệt.” Từ cấp...
Th11
Xấu hổ
“Học giỏi mà bị vậy thì tội ghê.” Tôi chưa từng come out, nhưng ánh...
Th11
Niềm tin
“Người ta gọi mình là ‘nùi giẻ’, là ‘trò hề’… nhưng mình vẫn đứng hát,...
Th11
Thật
“Muốn người ta tin mình, trước hết mình phải thật với họ.” Tôi từng gặp...
Th11
Gồng
Từ nhỏ mình đã biết mình khác. Nhưng thay vì được sống thật, mình phải...
Th11
Lắng nghe
“Chỉ khi mình chịu khó lắng nghe thiệt lòng – thì mới hiểu được người...
Th10