Ngột ngạt
“Kỳ thị không chỉ tước đi tuổi thơ của một đứa trẻ, nó còn gieo bóng tối vào lòng người lớn sau này”.

Chỉ vì mình khác biệt, mẹ kiểm soát tất cả, từ cách mặc đồ đến những người mình được phép chơi. Mỗi lần cười với bạn gái là một lần bị mắng, bị đánh. Mỗi cử chỉ dịu dàng trở thành bằng chứng để ‘uốn nắn’ mình về đúng ‘giới’ mà mẹ mong muốn.
Ở trường, các bạn nhìn mình như người lạ. Những ngày như 8/3, 20/10, người ta nhận quà, còn mình nhận ánh nhìn dè bỉu. Dần dần, mình tin mình là đứa trẻ ‘hư.’ Mình tự trách, tự đau, tự trừng phạt, có lúc còn nghĩ… phải chăng chỉ có cái chết mới giải thoát được.
Nhưng sau tất cả, mình vẫn ở đây, dù từng bị sóng dữ quật ngã hết lần này tới lần khác. Và bây giờ, mình hiểu: việc lên tiếng không chỉ để cứu lấy bản thân, mà còn để không ai phải chịu đựng như mình từng chịu.
Chia sẻ từ một người đồng tính nữ
Tác giả
-
Năm xuất bản
-
Lĩnh vực
-
Đối tượng
-

Các bài liên quan
Related Posts
Che giấu
“Từ đó, mình học cách giấu đi những gì khiến mình khác biệt.” Từ cấp...
Th11
Xấu hổ
“Học giỏi mà bị vậy thì tội ghê.” Tôi chưa từng come out, nhưng ánh...
Th11
Tách biệt
“Mỗi bữa cơm riêng là một lần mình không nuốt nổi nước mắt.” “Mình biết...
Th11
Niềm tin
“Người ta gọi mình là ‘nùi giẻ’, là ‘trò hề’… nhưng mình vẫn đứng hát,...
Th11
Thật
“Muốn người ta tin mình, trước hết mình phải thật với họ.” Tôi từng gặp...
Th11
Gồng
Từ nhỏ mình đã biết mình khác. Nhưng thay vì được sống thật, mình phải...
Th11