Ngột ngạt

“Kỳ thị không chỉ tước đi tuổi thơ của một đứa trẻ, nó còn gieo bóng tối vào lòng người lớn sau này”.

song va yeu 08

 

Chỉ vì mình khác biệt, mẹ kiểm soát tất cả, từ cách mặc đồ đến những người mình được phép chơi. Mỗi lần cười với bạn gái là một lần bị mắng, bị đánh. Mỗi cử chỉ dịu dàng trở thành bằng chứng để ‘uốn nắn’ mình về đúng ‘giới’ mà mẹ mong muốn.

Ở trường, các bạn nhìn mình như người lạ. Những ngày như 8/3, 20/10, người ta nhận quà, còn mình nhận ánh nhìn dè bỉu. Dần dần, mình tin mình là đứa trẻ ‘hư.’ Mình tự trách, tự đau, tự trừng phạt, có lúc còn nghĩ… phải chăng chỉ có cái chết mới giải thoát được.

Nhưng sau tất cả, mình vẫn ở đây, dù từng bị sóng dữ quật ngã hết lần này tới lần khác. Và bây giờ, mình hiểu: việc lên tiếng không chỉ để cứu lấy bản thân, mà còn để không ai phải chịu đựng như mình từng chịu.

Chia sẻ từ một người đồng tính nữ

Tác giả
-
Năm xuất bản
-
Lĩnh vực
-
Đối tượng
-
song va yeu 08

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *